CHIA SẺ

chia sẻ tất cả những điều đã biết ,hay và lợi ích đến với mọi người

Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

mot giac mo hoa

  • Trang chủ
  • Diễn đàn
  • Thư từ và bài vở

Xứ Nẫu

Nơi gặp gỡ những người yêu xứ Nẫu

Feeds:
 
Bài viết
 
Phản hồi
« Lỗi Hẹn Với Lộc Nga
Bài thơ lì xì »

Một giấc mơ hoa

Tháng Một 24, 2012 bởi xunauvn
Trương Văn Dân
Tranh Ðinh Cường.
Chỉ còn một tuần nữa là vợ chồng tôi sẽ ly hôn. Mọi việc thế là chấm dứt. Cả hai chúng tôi đều mệt mỏi và chẳng còn muốn cứu vớt cuộc hôn nhân hay hàn gắn chắp vá gì thêm nữa. Sau mười năm chung sống, bây giờ chúng tôi sẽ phải chia tay vì “ không có nhau cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn!” Sự tan vỡ tưởng chẳng còn gì hối tiếc.
Ngồi nhìn những tình nhân đang âu yếm nắm tay, hôn nhau say đắm trên ghế đá công viên, tôi chỉ biết cay đắng thở dài. Thì mới mấy tháng trước thôi, vợ chồng tôi cũng hạnh phúc như họ. Nhưng một hôm, vì một lý do không đáng gì, vô lý nữa là khác ( mà sự cãi vã nào không bắt đầu bằng một lý do ngu xuẩn? ) chúng tôi đã xúc phạm nhau bằng những ngôn từ vô cùng khiếm nhã.
Một hạt sạn có thể làm đổ một gia đình sao? Tôi tự hỏi lòng rồi mơ hồ  lục trong trí nhớ hình dạng những chiếc gai đâm xước vào da thịt.
Chiều đó về nhà tôi vô cùng mệt mỏi. Không phải sau mười giờ trải qua ở văn phòng mà do căng thẳng vì bất đồng quan điểm giữa tôi và ông tổng. Vợ tôi cũng chẳng vui vì đợi cơm đã lâu mà tôi  về trễ, không báo trước.
Hai chúng tôi ngồi vào bàn ăn trong im lặng. Cái nhìn có vẻ trách móc của vợ làm tôi vừa thấy có lỗi vừa thấy bực mình.
“ Crac!”.
Tôi phun phì phì, nhổ hạt sạn lẫn trong cơm ra bàn tay rồi bỏ xuống bàn.
- Khổ quá! Cơm nước thế này làm sao sống nổi!
Mặt vợ tôi lạnh ngắt.
- Ai làm khổ anh?
- Khổ! Khổ! Khổ nhiều!
Vợ tôi  cũng bắt đầu trả treo:
- Thôi anh ăn tiếp đi! Tại sạn trắng em không thấy chứ chẳng lẽ em đem bỏ vào sao?
Thế là tôi gầm lên
- Không thấy được thì đổ hết đi! Vợ con gì mà từng tuổi này nấu bữa cơm không xong!
Tôi thả sức gào to hơn nữa.
- Số tôi số khổ, đi đâu cũng khổ, đi làm cũng khổ. Về nhà còn khổ hơn! Trời ơi trời!
Nàng cười nhạt, da mặt nàng bắt đầu tím tái.
- Em nấu ăn như bình thường. Chỉ có hạt sạn nhỏ mà sao anh làm lớn chuyện vậy!
-  Nói vậy mà lớn chuyện à? Cô chỉ làm khổ tôi thôi!
Thấy tôi to giọng, cô ấy nhỏ nhẹ hơn. Nhưng lý lẽ của cô càng có lý thì tôi lại càng tức giận, rồi bất ngờ trở nên vô lý:
- Thế mà xưa nay cứ tự cho mình là vợ ngoan!
Có lẽ câu nói này đã vượt quá giới hạn. Tôi thấy nàng cũng to giọng, đáp:
- Tôi chăm sóc chồng như mọi người. Tốt hơn mọi người. Tôi có làm gì đâu mà anh trách móc tôi quá vậy?
Lần đâu tiên nàng xưng “tôi” với tôi. Lúc đó, vừa nhận ra mình quá đáng, lẽ ra tôi nên nín lặng. Sự dừng lại đúng lúc có thể xoá bỏ một tai hoạ vừa chớm xuất hiện. Nhưng lúc ấy tôi đã không làm thế. Tôi lao vào cuộc chiến một cách vui thích:
- Hừ, đã sai còn ngoan cố. Thật là mất nết!
Sững sờ. Nàng ngỡ ngàng nhìn tôi. Có lẽ  đã thấm đòn:
- Có phải anh  vừa nói tôi là con đàn bà mất nết, phải không?
Tôi hét lớn:
- Tôi nói. Chứ còn ai ! Mất nết! Mất nết!
Âm thanh và cú dằn chén làm rung chén bát trân bàn. Có lẽ linh tính là chúng tôi sắp xô xát nên nàng cố lấy lại bình tĩnh:
- Anh nhận xét không đúng! Anh không công bằng khi nhận xét về vợ mình!
Tôi cũng thấy mình quá đà. Đang tìm cách  dừng lại thì nàng lại nói: “ Anh phải xin lỗi tôi” thì thay vì thắng lại, tôi đã tăng tốc.  Đột ngột, tôi gầm lên. Tôi hò hét.
Hò hét những gì đến giờ tôi không còn nhớ. Lúc đó tôi hoàn toàn mê muội. Hoàn toàn bị ám ảnh bởi một ý nghĩ: Phải thắng! Mình là người duy nhất có lý trong  gia đình này! Phải hét lớn, vì nhỏ nhẹ, nín nhịn đồng nghĩa với đầu hàng!
Là yếu hèn! Là thua cuộc!
Một điều quá quắc như  vậy lại có thể xảy ra giữa chúng tôi sao?  Xưa nay chúng tôi luôn nhỏ nhẹ  và lòng sẽ ray rứt lắm, nếu lỡ làm điều nhỏ nhoi gì  khiến phật ý nhau, mà!
Tưởng mọi việc rồi sẽ trôi qua, nhưng ai ngờ là vết sẹo của những lời trút ra trong cơn giận đã hằn lên đậm nét. Bữa cơm ngày hôm sau tôi đã chờ cô ấy gọi nhưng đến bữa chỉ có kẻ trước người sau ăn trong lặng lẽ.
Tình hình đóng băng, khó xử. Chung một mái nhà mà chúng tôi chỉ sống vì trách nhiệm chứ không còn chia sẻ những khó khăn. Những mẩu đối thoại là những lời  trống không. Vô cảm. Có khi còn ngụ ý  đổ lỗi và kết tội,  ngu ngốc nhìn người kia… nổi giận.
Ngày tháng trong nhà không còn êm ấm như xưa; Tình cảm vợ chồng giữa tôi và nàng đâm ra nhạt  nhẽo. Vẫn còn ở bên nhau mà đầu óc chúng tôi cách biệt như hai thanh sắt của đường ray. Lạnh! Chắp nối đôi bờ chỉ là những khoảng dài im lặng. Sự đồng cảm đã không còn và bầu không khí ngột ngạt làm chúng tôi thường lánh mặt nhau. Hay thậm chí tìm cách đi xa vì  lý do công việc.
Hững hờ. Nhạt nhẽo. Khoảng riêng của mỗi người quá lớn đã lấn ép và áp đảo khoảng trời chung, thế mà chúng tôi vẫn hồn nhiên đi quanh bờ vực thẳm; Chẳng ai sẵn lòng thực hiện bước nhượng bộ đầu tiên.
Thực ra cũng có lúc tôi thấy mình cô đơn hay tình cờ thấy vợ lặng lẽ khóc, đã  nghĩ đến việc làm lành, nhưng mặc cảm  thua cuộc đã trồi lên làm tôi “nghĩ” lại. Ý tưởng bệnh hoạn, xem tiếng nấc và nước mắt của nàng như một lời trách móc! Một sự thách thức! Thế là máu nóng nhồi lên, tôi cố tạo vẻ mặt bất cần rồi đứng lên khép cửa, bước ra khỏi nhà.
Tôi không biết trong cuộc chiến ngu xuẩn này, trong chúng tôi ai là kẻ lì lợm và chai ì hơn? Lửa căm tức trong mắt nàng chưa tắt hay tảng băng trong lòng tôi vẫn còn bốc khói? Chỉ có chắc một điều là chẳng có ai thắng thế. Chẳng có ai có được cái gì khác ngoài cảm giác thất vọng và chán chường. Bề ngoài, chúng tôi điềm nhiên cố giấu nỗi đau nhưng trong thâm tâm có lẽ cả hai cũng đã nhận ra nỗi  khủng khiếp vì đã làm tổn thương người mình quý mến; Tiếc thay cả hai không có khả năng đối đầu với tình huống, mặc nhiên và thụ động để lòng tự ái  dìm hai người xuống đáy sâu địa ngục.
Giờ thì  tôi sắp mất nàng!
Lòng tôi trĩu nặng. Vậy là người đàn bà một thời tôi rất yêu thương, sắp tới sẽ không còn thuộc về tôi nữa! Chúng tôi sẽ biến thành hai người xa lạ và sẽ chẳng còn quan tâm gì đến nhau!
Nỗi đau nhói lên giữa hai lồng ngực.
Tim tôi buốt!
Thắt!
Xưa nay những chuyện ly hôn, vợ chồng tan vỡ…tôi cứ tưởng là chỉ có thể xảy ra cho người khác, còn vợ chồng mình sẽ là ngoại lệ. Ngờ đâu …
Mặt đất dưới chân tôi như chao đảo.
Từ công viên tôi chạy vội về nhà. Căn nhà vắng tênh và tẻ lạnh như từ lâu lắm thiếu vắng hơi người.
Đêm đó tôi không sao ngủ được. Tôi mang mãi sự trống trải và nỗi đau của mình đi vào cơn mê mệt.
Trong trạng thái mơ màng tôi thấy mình và cô sinh viên văn khoa đang hồn nhiên nắm tay nhau bước những bước nhịp nhàng trên bờ biển hay tung tăng dạo gót trên những con đường đầy hoa. Đất trời xanh ngát. Gió thổi vi vu làm tà áo dài thanh khiết cuả nàng lất phất bay mà nàng không  buồn giữ lại. Tiếng cười trong vắt  vỡ ra trong hạnh phúc ban đầu.
Nhưng … rắc! Một cành khô rớt xuống. Tôi ngước lên, nhìn lá cành chuyển động. Mây đen kịt không biết từ đâu kéo đến, trong phút chốc từng mảng nhập vào nhau, che kín bầu trời.  Trên không trung có tiếng sấm ù ù…mỗi lúc mỗi gần, thi thoảng gầm lên như bực tức.
Những hình ảnh trước mắt tôi đang rõ nét, bỗng chốc chắp nối nhau loạn xạ, đen trắng trộn lẫn vào nhau.
Trời tối đột ngột!
Tiếng gió ào ào, thổi tung như giận dữ!
Chúng tôi nắm tay nhau tìm đường trốn chạy. Một tiếng sấm làm mây hốt hoảng. Mấy lằn sáng vạch những tia lửa màu xanh và những đóm vàng nhấp nháy khắp không gian rồi tiếp đó sấm nổ liên hồi, gầm gầm thét thét trên những cánh đồng. Bầu trời rền vang, liên tục phát  ra những âm thanh kinh dị. Cỏ bị gió dập vùi, cúi rạp mình xuống thấp.
Cây cối run lập cập. Hoa lá tung bay tơi tả.
Trên nền trời ngầu đục, những tia chớp không ngớt  sáng, tắt, làm mọi vật như bị hút xuống vực thẳm tối đen. Mặt trời như sa xuống bên kia dãy núi. Những túp lều tranh không ngừng lắc lư như những tổ chim trong bão. Mái nhà mà chúng tôi đứng ẩn mình như run sợ trước cơn giận của đất trời.
Chớp, sáng…chớp, tắt…bóng người tôi yêu hiện ra…rồi biến mất. Chớp sáng…nàng nheo mắt nhìn tôi…chớp tắt…nàng trốn mất. Nàng hiện, biến trong ánh sáng và bóng tối. Khi vầng sáng chói lọi…nàng nhắm mắt, áp nhẹ bờ môi lên má tôi…và khi bóng tối ập đến nàng như bay theo những cụm mây màu xám rồi mất hút trong hư vô bát ngát.
Rồi gió ngừng. Cảnh vật đột nhiên tĩnh lặng. Tôi như nghe được cả tiếng suối reo giữa những cụm rừng. Nhưng ngay lúc đó lòng bàn tay tôi trống rỗng, vuột mất mấy ngón tay đang nắm chặt của nàng.
Trong phút hốt hoảng tôi bị trợt chân, té ngồi xuống vũng nước bên lề đường. Khi chống tay ngồi dậy tôi thấy  một đám tang đang đi qua.
Tôi đứng một mình  nhìn đoàn người lặng lẽ bước theo chiếc quan tài để tiễn đưa linh hồn người xấu số đến nơi an nghỉ. Mắt tôi chớp chớp, tự nhiên thấy lòng mình buồn vương nhè nhẹ. Gió lộng. Buổi chiều mùa đông đầy mây xám.
Khói thuốc trên môi làm mắt cay cay. Đột nhiên tôi ném điếu thuốc đang hút dở lên vệ đường, đưa ngón tay dụi mắt. Lúc mở mắt, trái tim tôi nhói lên một cách bất ngờ. Và đột ngột rú lên. Tôi vừa nhìn thấy khung ảnh của người đàn bà trên linh cửu. Khuôn mặt thân quen xa vời như từ kiếp trước hiện lên.Tôi bàng hoàng: Đó là  bức hình  của người vợ thân thương!
Sững sờ. Tay chân tôi bủn rủn, tê dại.
Mồ hôi vã ra đầm đìa. Đưa tay xoa xoa hai bên mí mắt, tôi hiểu đó chỉ là một cơn mộng dữ nhưng những đầu ngón tay của mình hình như ươn ướt. Trái tim tôi thót lại khi nghĩ đến cuộc sống về sau vĩnh viễn không có nàng.
Từ đấy  tôi sẽ mãi mãi đơn côi. Niềm vui, nỗi buồn… sắp tới sẽ không còn ai để chia sẻ nữa.
Từ phòng khách tôi tung chăn ngồi dậy.Tần ngần. Do dự một lát, rồi thẫn thờ bước sang phòng ngủ, giang sơn và tổ ấm của thời tình yêu lãng mạn.
Không gian lúc này như chìm trong băng giá.
Lúc đó vợ tôi đang ngồi trên mé giường, hai tay chống lên cằm, đăm chiêu. (Nàng vừa thức giấc hay đêm qua cũng không ngủ được?). Tôi nhẹ nhàng bước tới, trong ánh sáng mờ ảo ngắm nhìn gương mặt trẻ trung và buồn bã của nàng, tôi đứng im giữa phòng, mãi không nói lấy lời nào. Đôi chân tôi run lên từng chập. Lòng xốn xang, bức rứt. Trong đớn đau, tôi chợt hiểu cái giá của sự mất mát. Chao ôi! nhường một bước, đâu có phải  thiệt thòi hay thua cuộc. Còn câm lặng, chia lìa mới là nỗi đau canh cánh trong niềm ân hận suốt đời. Trong khoảnh khắc tôi nhìn thấy khuôn mặt của vợ chồng tôi trong những  ngày mới cưới. Hình ảnh êm đềm xưa ấy, giờ xa vắng mơ hồ, và dường như còn có mang thêm một chút gì diễu cợt và cay đắng!
Xa xa, tiếng còi tàu cô đơn rúc lên trong sương lạnh.
Bất giác, tôi lướt đến ngồi bên cạnh, khẽ khàng vuốt mái tóc gợn sóng của nàng. Đôi mắt nàng khẽ chớp:
“Gì vậy anh?”.
Âm thanh của câu hỏi vang lên như một nốt nhạc thánh thót trong đêm trường; bởi giọng còn hờn trách nhưng tôi  hiểu những lớp sóng âm đó chính là chiếc cầu nối qua hai bờ vực để sẻ chia những cảm xúc đang trào. Cố thu can đảm tôi nhìn sâu vào đôi mắt vừa mở to, vụt khép lại, của nàng: “ Em…chúng mình còn…định…làm khổ nhau đến bao giờ nữa?”
Và lúc ấy…
Phép lạ, xảy ra.
Nàng như ngã vào lồng ngực rồi bất giác ôm chầm lấy tôi như  đã từng chờ đợi  những lời khó nói này từ lâu lắm. Can đảm không biết ở đâu tràn đến, giọng tôi còn vỡ ra, gấp gáp: “Không bao giờ anh sống xa em được. Em mãi là phần đời tốt đẹp và hạnh phúc nhất của anh…Anh…x…xi…xin lỗi”. Nàng không nói gì nhưng bàn tay huyền diệu đang ôm lấy đầu tôi, ve vuốt.Và ngay lúc đó cả hai chúng tôi đều nhẹ hẳn lòng.
Tôi nhìn vợ tôi. Hai mắt nàng cũng long lanh chiếu sáng. Chúng tôi  nhìn nhau như vừa cùng  trải qua một cơn ác mộng: Trong khoảnh khắc chúng tôi vừa đánh mất, vừa tìm được hạnh phúc bên nhau, bước qua những mặc cảm ngu xuẩn để quay lại tình yêu của thuở ban đầu.
Trên mặt trùng dương bừng bừng giông bão của cuộc sống chung, bao con thuyền mỏng mảnh đã  bị nhấn chìm. Còn chúng tôi, do một may mắn tình cờ của định mệnh đã lèo lái được để cuối cùng cập bến, gắn liền số phận của đời nhau thêm một lần nữa. Vậy thì, cảm ơn Chúa, đâu phải cơn ác mộng nào cũng mang đến kinh hoàng hay đổ vỡ, bởi nó cũng có thể mang lại những điều tốt hơn mong đợi.
Lòng ngập tràn hạnh phúc, nhưng nước mắt chúng tôi cứ rơi lã chã, ướt đẫm vai nhau.
Trương Văn Dân
Viết tặng Gianni và Angela
Like
Be the first to like this post.
Posted in Văn xuôi | Tagged Trương Văn Dân | 29 phản hồi

29 phản hồi

  1. on Tháng Một 28, 2012 lúc 10:37 chiều | Trả lờiTran Phu
    Một câu truyện rất đời , rất thực .Đề nghị Một giấc mơ hoa của Trương Văn Dân làm quà 8/3 tặng phái đẹp . Tuyệt !
  2. on Tháng Một 25, 2012 lúc 8:23 chiều | Trả lờiHuỳnh Ngọc Tín
    Một câu chuyện thật hay!Những mâu thuẫn hàng ngày trong đời sống vợ chồng được Nhà văn thể hiện như thật, rất sinh động.Mọi đổ vỡ nhiều khi chỉ xuất phát từ những chuyện rất nhỏ mà tự mình làm cho nó ngày càng lớn hơn, nặng nề hơn và đến một lúc nào đó không còn cứu vãn nổi.
    Mình rất thích truyện ngắn này.Hay lắm!
  3. on Tháng Một 25, 2012 lúc 6:13 chiều | Trả lờisong dep
    “ Em…chúng mình còn…định…làm khổ nhau đến bao giờ nữa?”…
    …“Không bao giờ anh sống xa em được. Em mãi là phần đời tốt đẹp và hạnh phúc nhất của anh…Anh…x…xi…xin lỗi”.
    …………………………………………………………………………………………………………….
    Những câu nói còn tuyệt vời hơn lời cầu hôn nửa đấy Trương Văn Dân ạ ! Chúc a chị một năm mới hạnh phúc.
    • on Tháng Một 25, 2012 lúc 6:17 chiều | Trả lờiTVD
      Đó là lời cầu hôn thứ hai, để…”gắn liền số phận của đời nhau thêm một lần nữa” đó Sống Đẹp ạ.
      Chúc bạn sức khoẻ, Đẹp và Sống Đẹp trong năm mới,
      TVD
  4. on Tháng Một 25, 2012 lúc 5:53 chiều | Trả lờiWHWH
    Anh Dân ơi, tối 28 Tết này tui có giấc mơ lạ: đi chơi với 4 nàng tiên đẹp mê ly, cười tươi như hoa quấn quýt quanh tui, chỉ bay là đà thôi ngoài ra không có chuyện ngắt véo gì hết. Qua ngày 29 Tết suýt kình lộn lớn với bà xã, may mà kìm được chứ không thì mất ăn Tết năm nay rồi.
    Giải mộng thế nào anh? (chuyện có thật)
    • on Tháng Một 25, 2012 lúc 6:04 chiều | Trả lờiTrương Văn Dân
      Anh WHWH ơi,
      Mộng này lành, đầu cần giải?
      Anh chị “kìm” được là đã có “một giấc mơ hoa” rồi!
      Vậy thì hôn bà xã thêm một cái nữa, để ngày nào cũng vui như tết nhé!
      chúc anh chị vui vẻ, hạnh phúc,
      TVD
  5. on Tháng Một 25, 2012 lúc 11:45 sáng | Trả lờiQuoc Minh
    …vì một lý do không đáng gì, vô lý nữa là khác ( mà sự cãi vã nào không bắt đầu bằng một lý do ngu xuẩn? ) chúng tôi đã xúc phạm nhau bằng những ngôn từ vô cùng khiếm nhã…
    Phân tích tâm lý sắc xảo.Biết bao gia đình đang đứng trên bờ của vực sâu tan vỡ, chỉ vì hàng ngàn lý do hết sức ngu xuẩn. “Hy vọng Một giấc mơ hoa” của anh Dân khiến người đọc thức tĩnh. Nhận ra giá trị thực của cuộc sống hôn nhân.
  6. on Tháng Một 25, 2012 lúc 8:42 sáng | Trả lờiTú Gàn
    Chào anh dzà chị !
    Năm mới phát tài !
    Chừng mô có bài ngắn ngắn đề tặng Tú Gàn dzẫy ?
  7. on Tháng Một 24, 2012 lúc 9:04 chiều | Trả lờiBa láp ba xàm
    Hi….hi…chuyện bé xé ra to, cái cha tôi thiệt nhiều chuyện, nhưng dù sao cũng có hậu.
    Chúc vui vẻ trong năm mới.
  8. on Tháng Một 24, 2012 lúc 7:43 chiều | Trả lờitrandzalu
    Thật là lạ, đến chừ mới gửi lời còm đến anh được-Sau khi đã gửi 5 lần, mỗi lần
    lại biến mất tiêu.Đầu năm lại đọc được một truyên mới của anh thật cảm động.
    Chúc hai người ăn tết Quy Nhơn vui vẻ và hạnh phúc.Thân ái.
  9. on Tháng Một 24, 2012 lúc 4:59 chiều | Trả lờiYến Du
    Những lời nói trong lúc bức xúc không kềm chế được có thể không xuất phát tự đáy lòng nhưng có thể là vết dao cứa vào tim người nghe làm họ đau lòng và đôi khi hậu quả vô cùng tai hại Những đỗ vỡ của cuộc hôn nhân lắm lúc nguyên nhân chỉ là một ” hạt sạn ” nhỏ bé !
    Truyện ngắn của anh TVD thật thực tế và hay !
    Em chúc anh chị một năm vạn sự như ý !
  10. on Tháng Một 24, 2012 lúc 1:04 chiều | Trả lờiÁo Tím
    Hôm nay phiên trực đúng vào trưa mùng hai nên em mới có thì giờ đọc truyện ngắn hay của anh.
    Năm mới em chúc anh và gia quyến vạn sự như ý
    • on Tháng Một 24, 2012 lúc 2:35 chiều | Trả lờiđinh tấn khương
      Chào Anh Dân
      Đọc một hơi, cứ lẫn lộn như mình là nhân vật trong tác phẩm của Anh đấy.
      Câu chuyện quá “thật” cho nhiều gia đình, chỉ có cái khác là, một lời xin lỗi quá muộn hay là không có, để rồi có rất nhiều cuộc hôn nhân đã đổ vỡ.
      “Sân” là nguyên nhân dẫn tới đổ vỡ hôn nhân, tình bạn hay trong những quan hệ khác, của cuộc sống!?
      Cám ơn Anh Dân đã nhắc, cần phải “nhẫn” hay là cần phải đưa ra “một lời xin lỗi” đúng lúc, để bảo vệ hạnh phúc gia đình.
      Riêng tôi, không cần lời nhắc của Anh đâu, Anh Dân à. Bởi có bao giờ dám cãi lại cai tù đâu mà đi tới trường hợp “tệ” như vậy.
      Tóm lại “sợ vợ” là phương cách bảo vệ hạnh phúc gia đình hữu hiệu nhất, xin đừng coi thường quý vị ơi! (Đùa một chút cho vui đấy, anh Dân à!)
      Tình thân
      đtk
      • on Tháng Một 24, 2012 lúc 4:04 chiều | Trả lờiTrương Văn Dân
        chào anh Đinh Tấn Khương,
        Cuộc sống chung nào cũng có những va chạm, nhưng may là suốt 40 năm quen nhau và chung sống tôi và Elena chưa bao giờ có những phút căng thẳng như thế…
        Câu chuyện này được viết tại Milano vào mùa xuân năm 2005 để tặng hai người bạn trẻ, Gianni và Angela. Họ yêu nhau thời còn sinh viên và sau khi tốt nghiệp hai người đang chuẩn bị tiến đến hôn nhân. Thế nhưng những mâu thuẫn phát sinh trong mấy tháng sau cùng làm họ rất căng thẳng.
        Những lần gặp nhau tôi thường khuyên họ làm lành nhưng những rạn nứt và đổ vỡ giữa họ dường như không thể tránh khỏi.
        Sau một trận cãi cọ, Gianni có đến gặp tôi, nói rằng không thể cưới Angela được nữa.
        …
        Một buổi tối tôi gọi điện mời hai người đến nhà. Họ đã không gặp nhau từ hai tuần. Lúc đến, kẻ trước người sau, nhưng mặt người nào người nấy đều lộ vẻ bối rối và ngồi thật xa nhau trên ghế sa lông. Sau mấy lời thăm hỏi và nói chuyện bâng quơ tôi bắt ghế ngồi đối diện và kể là mới viết xong một truyện ngắn. Cả hai cùng reo lên và muốn tôi đọc cho nghe.
        Tôi nói là câu chuyện xảy ra ở Việt nam nhưng hy vọng sẽ được hai bạn chia sẻ
        Lúc đọc và dịch câu chuyện… tôi quan sát khuôn mặt hai người thay đổi. Gần cuối truyện tôi thấy họ ngồi xích lại gần hơn và cuối cùng thì bàn tay của hai người nắm chặt. Trên mắt của Angela có rơm rớm những ngấn nước.
        Mấy tháng sau họ tổ chức đám cưới. Và bây giờ rất hạnh phúc với đứa con đầu lòng.
        Có lẽ đây chỉ là một tình cờ may mắn của văn chương. Nhưng nó giúp tôi tiếp tục cầm bút trong những lúc ngã lòng.
        Vài hàng chia sẻ cùng anh. Chúc anh vui và hạnh phúc,thân tâm anh an lạc.
        TVD
        • on Tháng Một 24, 2012 lúc 5:33 chiều | Trả lờiđinh tấn khương
          Cám ơn Anh đã chia sẻ và cho biết thêm một câu chuyện ngoài tác phẩm của Anh.
          Tất cả đều là nhân duyên, phải không an? Nếu hai người bạn nầy không gặp Anh, có lẽ họ sẽ bị dằn vặt suốt đời bởi ho thực sự yêu nhau, yêu nhau cho mãi tới bây giờ đấy mà!
          Anh là vị Bồ Tát của họ đấy, anh Dân à!
          đtk
  11. on Tháng Một 24, 2012 lúc 10:58 sáng | Trả lờiHoa Ti Gôn
    “Chung một mái nhà mà chúng tôi chỉ sống vì trách nhiệm chứ không còn chia sẻ những khó khăn. Những mẩu đối thoại là những lời trống không. Vô cảm. Có khi còn ngụ ý đổ lỗi và kết tội, ngu ngốc nhìn người kia… nổi giận.”
    May mà giấc mơ được tích lũy từ những cảm nghĩ sắp mất mát để kết nối họ lại với nhau.
    • on Tháng Một 24, 2012 lúc 12:00 chiều | Trả lờiỚt Bay
      Chuồn chuồn đậu ngọn…xoài non
      Vợ chồng gây lộn…nụ hôn giải hòa
      (nhái ca dao Nam bộ)
  12. on Tháng Một 24, 2012 lúc 10:56 sáng | Trả lờiMinh Nguyet
    May mắn là lời xin lỗi không quá muộn. Hạnh Phúc đôi khi rất mong manh khó nắm bắt. MN thích truyện này. Chúc nhà văn và gia đình năm mới an vui, hạnh phúc, vạn sự như ý.
    • on Tháng Một 24, 2012 lúc 11:04 sáng | Trả lờiTrương Văn Dân
      Cảm ơn MN đã đọc và chia sẻ,
      Chúc MN năm mới sức khoẻ, bình an và cảm xúc sáng tạo thăng hoa.
  13. on Tháng Một 24, 2012 lúc 10:28 sáng | Trả lờiVăn Công Mỹ
    …Vậy thì, cảm ơn Chúa, đâu phải cơn ác mộng nào cũng mang đến kinh hoàng hay đổ vỡ, bởi nó cũng có thể mang lại những điều tốt hơn mong đợi.
    “Hạnh phúc nào không tả tơi,không đắng cay…?”
    Cầu chúc anh và chị Elena một năm mới trên quê hương tràn đầy yêu thương và hạnh phúc.
    • on Tháng Một 24, 2012 lúc 11:11 sáng | Trả lờiTrương Văn Dân
      Cảm ơn Văn Công Mỹ đã đọc và chia sẻ,
      Chúc anh chị năm mới sức khoẻ, hạnh phúc, bình an và cảm xúc sáng tạo dồi dào để chế biến thành những sản phẩm tinh thần, vật chất thật độc đáo để bà con xứ nẫu được thưởng thực dưới bầu trời lãng mạn ở bến Sông Trăng
      TVD
  14. on Tháng Một 24, 2012 lúc 10:05 sáng | Trả lờiHồng Ngọc
    Đầu Xuân đọc được một câu truyện hay và rất ý nghĩa trong đời sống vợ chồng.! xin tặng nhà văn một bông hoa Hồng đầu Xuân lấy hên nhen….
  15. on Tháng Một 24, 2012 lúc 8:41 sáng | Trả lờiNOBITA
    Một Giấc Mơ Hoa của anh Dân kết thúc hay quá! Mong sao cư dân Xứ Nẫu chúng ta cũng đừng vì “hạt sạn” mà bỏ phí lời chúc Hạnh Phúc trong năm Rồng này nghen các bạn…!
  16. on Tháng Một 24, 2012 lúc 8:08 sáng | Trả lờiNam Thi
    @ Hạt sạn chỉ là một hạt sạn…mà lòng vị kỷ và thiếu tương kính biến nó thành bom nguyên tử. May là nó chưa nổ. Hú hồn.
    Chúc D6an-Elina vui Tết ở quê nhà.
    • on Tháng Một 24, 2012 lúc 11:07 sáng | Trả lờiTrương Văn Dân
      chào anh Nam Thi,
      Sự việc vẫn thế, chính thái độ tư duy của mình mới là yếu tố quyết định khổ đau hay hạnh phúc.
      Chúc anh vui và có nhiều sáng tác mới
      TVD
  17. on Tháng Một 24, 2012 lúc 8:08 sáng | Trả lờiKibo
    Mot giac mo hoa…mot truyen ke that cam dong ve hanh phuc lua doi dang tran ngap yeu thuong.Mot cach dien dat tuyet voi.Chuc anh mai mai hanh phuc nhu the nhe !
  18. on Tháng Một 24, 2012 lúc 6:56 sáng | Trả lờiGềnh Ráng
    truyện ngắn hay.
    Chúc anh chị hạnh phúc và may mắn trong năm Nhâm Thìn .
  19. on Tháng Một 24, 2012 lúc 6:45 sáng | Trả lờiNguyễn Á
    Một hạt sạn có thể làm đổ một gia đình sao? Nhiều khi còn nhỏ hơn hạt sạn nữa anh Dân ơi. Chúc anh năm mới hạnh phu1cmay mắn!
    • on Tháng Một 24, 2012 lúc 3:42 chiều | Trả lờiTrương Văn Dân
      Đúng vậy bạn Nguyễn Á à. Có khi chuyện nhỏ hơn hạt bụi nhưng vẫn tạo nên đỗ vỡ. Nhưng đâu phải do hạt bụi. Mà do cách nhìn của chúng ta đã làm nó lớn hơn trái đất.
      “Chuyển được tâm là chuyển được thế giới”
      TVD

RSS của phản hồi

Gửi phản hồi

Fill in your details below or click an icon to log in:
Gravatar
 
 
  •  

    Tháng Một 2012
    T2T3T4T5T6T7CN
    « Tháng 12 Tháng 2 »
     1
    2345678
    9101112131415
    16171819202122
    23242526272829
    3031 
  • Bài viết mới

    • Thiên Đường & Địa Ngục
    • Sự sáng
    • Ông Ba Phải.
    • Theo bước Huyền Trân
    • Chon von hang yến Bình Định
    • Mưa Huế
    • Vua Quang Trung giả những ngày ở Trung Quốc
    • Khúc Tháng Giêng
    • Chiều trên cảng Copenhagen
    • Những truyền thuyết về Tây Sơn thượng đạo
  • Các bài viết nổi bật

    • Ông Ba Phải.
    • Mưa Huế
    • Khúc Tháng Giêng
    • Vua Quang Trung giả những ngày ở Trung Quốc
    • Thiên Đường & Địa Ngục
    • Họ Trần ở Hoài Ân với danh tướng Trần Quang Diệu
    • Bài thơ tặng vợ
    • Em đã đến với anh
    • Theo bước Huyền Trân
    • Sự sáng
  • Phản hồi gần đây

    Ớt Bay on Thiên Đường & Địa Ngụ…
    Trà xanh on Thiên Đường & Địa Ngụ…
    Cao Quảng Văn onThiên Đường & Địa Ngụ…
    cá chuồn on Thư từ và bài vở
    Nắng Thủy Tinh onThiên Đường & Địa Ngụ…
    Nắng Thủy Tinh onThiên Đường & Địa Ngụ…
    songdep on Thiên Đường & Địa Ngụ…
    Ớt Bay on Ông Ba Phải.
    Hoa phượng on Thư từ và bài vở
    Nắng Thủy Tinh onSự sáng
    Ba láp ba xàm onÔng Ba Phải.
    Ba láp ba xàm onSự sáng
    Ba láp ba xàm onThiên Đường & Địa Ngụ…
    Ba láp ba xàm onThư từ và bài vở
    Thuận Nghĩa onSự sáng
  • Chuyên mục

    • Âm nhạc (7)
    • Ẩm thực (32)
    • Chuyện lạ (50)
    • Mỗi tấm ảnh một câu chuyện(16)
    • Nghiên cứu và phê bình văn học (40)
    • Sức khỏe (10)
    • Thơ ca (213)
    • Tin tức đó đây (32)
    • Uncategorized (45)
    • Võ thuật (4)
    • Văn xuôi (115)
    • Xứ Nẫu, Người Nẫu (101)
  • Thẻ

    Bình Định Diệp Lệ Bích Huỳnh Kim Bửu Hàn Mặc Tử Hồ Ngạc Ngữ Lâm Cẩm Ái Mang Viên Long Nam ThiNguyễn Hữu DuyênNguyễn Như Tuấn Nguyễn Quang Quân Nguyễn Quy Nguyễn Thái DươngNguyễn Thị PhụngNguyễn Thị TiếtNguyễn Tửu Ngô Quang Dũng. Ngô Đình HảiNgười gốc Nẫu Nhật ChiêuPhương Phương Phạm Viết Kha Phạm Văn PhươngQuang Trung Quy Nhơn Quách TấnRêu Sáu Nẫu Thuận NghĩaTRƯƠNG TẤT THỌTrương Văn Dân TRẦN MINH NGUYỆTTrần Bá Nghĩa Trần Dzạ Lữ Trần Mai HườngVõ Phiến Văn Công MỹVũ Thanh Vũ Thế Thành Xuân Diệu Xuân Phong YẾN DU Yến LanĐinh Tấn Khương Đặng Hoàng Thám
  • Meta

    • Đăng ký
    • Đăng nhập
    • Dòng thông tin cho bài viết
    • Dòng thông tin các phản hồi.
    • WordPress.com
  • Blog Stats

    • 585,333 hits
Blog at WordPress.com.
Theme: MistyLook by Sadish.
Follow

Get every new post delivered to your Inbox.
Powered by WordPress.com
Người đăng: Unknown vào lúc 20.2.12 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: theo xunau.
Bài đăng mới hơn Bài đăng cũ hơn Trang chủ
Đăng ký: Bài đăng (Atom)
Powered By Blogger

Tìm kiếm Blog này

Người theo dõi

Lưu trữ Blog

  • ►  2013 (10)
    • ►  03/10 - 03/17 (2)
    • ►  02/24 - 03/03 (1)
    • ►  02/17 - 02/24 (6)
    • ►  01/13 - 01/20 (1)
  • ▼  2012 (18)
    • ►  09/30 - 10/07 (1)
    • ►  07/01 - 07/08 (2)
    • ►  06/24 - 07/01 (2)
    • ►  06/03 - 06/10 (1)
    • ►  05/27 - 06/03 (6)
    • ►  05/20 - 05/27 (1)
    • ►  03/11 - 03/18 (1)
    • ▼  02/19 - 02/26 (1)
      • mot giac mo hoa
    • ►  01/29 - 02/05 (3)
  • ►  2011 (31)
    • ►  12/11 - 12/18 (1)
    • ►  11/27 - 12/04 (1)
    • ►  10/23 - 10/30 (1)
    • ►  08/28 - 09/04 (1)
    • ►  08/14 - 08/21 (1)
    • ►  06/26 - 07/03 (6)
    • ►  06/12 - 06/19 (5)
    • ►  06/05 - 06/12 (1)
    • ►  04/24 - 05/01 (1)
    • ►  04/03 - 04/10 (3)
    • ►  03/27 - 04/03 (1)
    • ►  02/27 - 03/06 (1)
    • ►  02/06 - 02/13 (2)
    • ►  01/30 - 02/06 (2)
    • ►  01/23 - 01/30 (4)
  • ►  2010 (4)
    • ►  09/12 - 09/19 (4)

Giới thiệu về tôi

Unknown
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi

Tổng số lượt xem trang

Powered By Blogger

Bài đăng Phổ biến

  • cay thuoc nam chua ung thu
    Xã hội Một "bà thầy" bất đắc dĩ 14:50:00 06/11/2011 Vô tình chữa khỏi bệnh ch...
  • du du chua ben ung thu
    skip to main | skip to sidebar VÌ SỨC KHỎE Cộng đồng. Sức khỏe quý hơn vàng... HomeAboutPosts RSSContact UsLog In Thứ sáu, ngày 03 tháng ch...
  • MỘT PHÚT MINH TRIẾT
                                                                                    http://community.vietfun.com/showthread.php?t=446179        ...
  • du du chua ung thu
    Blogs Recent Entries Best Entries Best Blogs Blog List Search Blogs Chút lưu lại > Đời Sống - Học Hỏi/Thắc Mắc/Giải Đáp > Gi...
  • (không có tiêu đề)
    skip to main | skip to sidebar VÌ SỨC KHỎE Cộng đồng. Sức khỏe quý hơn vàng... HomeAboutPosts RSSContact UsLog In Thứ sáu, ngày 03 tháng ch...
  • TRÀ LUẬN-QUYỂN 2-TRÀ LUẬN
    TRÀ LUẬN-QUYỂN 2-TRÀ LUẬN TÁC GIẢ : Okakura Kakuzo VIỆT DỊCH : NGUYỄN ĐỨC CHÍNH BIÊN SOẠN VÀ ĐÁNH MÁY : ĐỨC CHÍNH CÁC BẠN NÀO CÓ TƯ LI...
  • elena pucillo truong va truyen ngan hay
    Trang chủ Diễn đàn Thư từ và bài vở Xứ Nẫu Nơi gặp gỡ những người yêu xứ Nẫu Feeds: Bài viết Phản hồi « Eo Gió – bài hát của đá và gió...
  • thu vien hoa sen
    <link href="/Css/NoScript.css" rel="stylesheet" type="text/css" /> ...
  • thở đúng cách
    http://www.sinhvientdt.com/f/showthread.php?p=9920 THỞ ĐÚNG CÁCH ĐỂ CHỮA BỆNH Lời giới thiệu: Từ hàng ngàn năm nay, con người đã biết t...
  • quyen sach truong van dan
    Trang chủ Diễn đàn Thư từ và bài vở Xứ Nẫu Nơi gặp gỡ những người yêu xứ Nẫu Feeds: Bài viết Phản hồi « Vũ Khúc H...

Nhãn

  • 24H.COM (2)
  • báo phu nử (1)
  • cuongde.com (2)
  • ebook4u (1)
  • nguyen tien dung on bbc (1)
  • nguyễn trọng tạo (1)
  • org (2)
  • pham cong thien (1)
  • quang trung binh khe (1)
  • quytu (1)
  • suu tam (4)
  • sưu tam (1)
  • sưu tầm (5)
  • theo bao cand (1)
  • theo báo văn nghệ (1)
  • theo bbc (1)
  • theo ebook (4)
  • theo ebook4u (1)
  • theo petro times (2)
  • theo tim trong kho bau (1)
  • theo trần phong (1)
  • theo vi suc khoe (1)
  • theo vn thu quan (2)
  • theo xunau. (3)
  • thu vien hoa sen (2)
  • truong van dan chuyen ngu (2)
  • tuesi (1)
  • tuệ sỉ (2)
  • van chiêu hồn nguyễn du (1)
  • vi suc khoe (1)
  • video nguyễn quý tự (2)
  • www.quangduc.com (1)
  • xunau (1)
Chủ đề Cửa sổ hình ảnh. Được tạo bởi Blogger.